Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2020

THƠ XƯỚNG HỌA

 CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN VỚI MỘC HOA VIÊN

THƠ XƯỚNG  HỌA:  CAO MỴ NHÂN, PHAN KHÂM, CAO BỒI GIÀ, VÀ PHƯƠNG HOA


NGÀN SAU VẪN RU TÌNH

(Kính họa bài Chuyển Hoá của chị Cao Mỵ Nhân)

 

Đêm về nguyệt rạng một hồi lâu

Ảo não lòng ai vẫn ngập sầu

Nước đổ đầu gành tuôn ngấn lệ

Sương sà ngọn cỏ ánh ngời châu

Vì chưng hồn trải bên bờ suối

Nên để thơ rơi dưới bóng cầu

Tất tả gom về đem ủ lại

Ru tình ngân mãi đến ngàn sau


Phương Hoa - DEC 8th 2020

 

CHUYỂN HÓA

(Xướng)

 

Trời quang mây lặng đã từ lâu

Sao lại ngồi nghe tiếng gió sầu

Khắp chốn nắng vàng đan cánh mộng

Muôn nơi thơ ngọc nhả lời châu

Bàn tay vẫy gọi bao cung bậc

Âm điệu vang đưa mấy nhịp cầu

Người có thấy chăng vầng nhật nguyệt

Đang rời kiếp trước đến đời sau


Cao Mỵ Nhân

 

LẠC KHÚC TÌNH VƯƠNG

(Kính họa bài Tà Dương của nhà thơ Phan Khâm)

 

Bàng hoàng gió gọi níu vần dương

Chậm chút, đừng theo đến cuối đường!

Mượn dúm ráng hồng đan nỗi nhớ

Xin vài vân tím dệt niềm thương

Sao đang lỗi hẹn chim gào tuyết

Đành nỡ quên thề vạc khóc sương

Trọn kiếp ái ân đà lỗi nhịp

 Muôn đời lạc nốt khúc tình vương

Phương Hoa - DEC 8th, 2020

 

TÀ DƯƠNG

(Xướng)

 

 Dặm dài hoảng hốt bóng tà dương

Lê gót chân đau nửa đoạn đường

Lá rụng gió lùa run rẩy tiếc

Hoa rơi mưa phủ luyến lưu thương

Ngả lưng đêm xuống đen cơn mộng

Chợp mắt ngày lên trắng giọt sương

Tình nghĩa còn nhau xin giữ lại

Nơi nào giao điểm mối tơ vương


Phan Khâm

 

VÌ ĐÂU

(Kính họa bài Tết Sài Gòn 2020 của chị Cao Mỵ Nhân)

 

Ngàn hoa vẫn nở nơi vườn cũ

Ẩn hiện cành đào phủ dáng xưa

Tết đến phố phường thưa, ủ rũ

Xuân về đồi núi vắng, tiêu sơ

Người đi dạ thảm nhìn non nước 

Kẻ ở lòng đau ngắm cõi bờ

Cắn bút run tay nhoè nét ngọc

Nỗi sầu chất ngất quyện cung thơ


Phương Hoa - DEC 8th 2020

 

TẾT SÀI GÒN 2002

(Xướng)

 

Trở về tìm lại mùa xuân cũ

Thấp thoáng đào hoa lạt sắc xưa

Những cội mai già thêm khắc khổ

Vài phong pháo nhỏ mãi hoang sơ

Áo quần vá chắp rời dân tộc

Xe cộ đua chen vượt bến bờ

Chúc tụng qua loa cho có vẻ

Tết ơi, tâm sự nặng hồn thơ


Cao Mỵ Nhân

 

 TIẾNG QUỐC NÃO LÒNG

(Kính hoạ bài Kiếp Dã Tràng của nhà thơ Phan Khâm)

 

Tiếng quốc bi thương khiến đoạn tràng

Duyên lành sống với cõi nhân gian

Vì chưng kẻ ác gây nhà hoại

Tại bởi loài hung phá nước tan

Xây tổ nghìn năm nghìn nỗi khó

Chăm người vạn kiếp vạn điều nan

Đâu rồi chốn cũ đêm gào khóc

Lòng mãi xót xa tủi đá vàng

 

Phương Hoa - DEC 8th 2020

 

KIẾP DÃ TRÀNG

(Xướng)

 

Xe cát biển ơi kiếp dã tràng

Cả đời duyên nợ chốn trần gian

Giận hờn phút đó còn lưu luyến

Thương nhớ giờ đây đã xóa tan

Chân yếu sóng xô nào ngại khó

Lưng còng nước cuốn chẳng từ nan

Mãi hoài suốt tháng ngày như thế

Theo bóng thời gian cứ vội vàng


Phan Khâm

 

 

MÙA LỄ KHÔNG CÓ MẸ

(Tạm phỏng dịch bài thơ “Holidays Without Mom” của nhà thơ Phương Thúy)

 

Mùa lễ này Mẹ vắng nhà

Vì chưng bệnh lão cuốn xa Mẹ rồi

Viện Điều Dưỡng là cơ ngơi

Từ nay Mẹ phải tứ thời ở đây

 

Duy trì sự sống héo gầy

Ngẩn ngơ thần trí Mẹ xoay muôn chiều

Ánh nhìn trống rỗng hắt hiu

Mẹ nào nhận được con yêu, gia đình…

 

Ngồi bên cửa sổ lặng thinh

Mẹ ơi, có đợi nhà mình ghé qua?

Cuộc thay mùa mới diễn ra

Mẹ con có muốn tham gia vui đời?

 

Một mình đối diện tường vôi

Mẹ ơi, có sợ không người kề bên?

Tồn tại trên ngón tay quên

Mẹ còn suy nghĩ hiện lên trong lòng?

 

TV rộn rã góc phòng

Chương trình mùa lễ rực trong tuyệt vời

Màn hình lấp lánh gọi mời

Sao khuôn mặt Mẹ chẳng vui, vắng cười?

 

Phải điều ấy tốt cho người?

Cuộc sống vô cảm không lời trách than…

Đợi chờ, mong ước, giận hờn

Đã quên chẳng khóc, nghĩ buồn, bỏ rơi

 

Như viên đá cuội bên đời

Lăn theo con giốc Mẹ ơi, khi nào

Ngôi nhà vinh cửu đón chào

Mẹ nơi Cực Lạc ra vào an vui…

 

Phương Hoa – DEC 20th 2020

 

HOLIDAYS WITHOUT MOM

 

First time, Mom is not home for the holidays

The stroke and dementia had taken her away

Nursing facility is her new home

It keeps her there nights and days

 

Her body, withered and thin, sustains survival to bareness

Her mind is incomprehensive and spotty

Looking as everyone with the same blankness

Unable to recognize herself and family

 

By the windowsill in her room

Does she wait for family members to stop by?

Season changing unfolded outside

Does she want to be part of life

 

Alone, facing walls and darkness

Is she scared when no one is by her side?

Existence slowly slips through her fingers

Any thoughts running through her mind?

 

TV blasts in a distant corner

Holiday ads full of cheers and bright colors

Flashing on the screen, enticing good time together

Her face, missing joy, and desire – one wonders!

 

Maybe it’s best for her

Having an emotionless life

Not waiting and hoping, nor angry or sad

Therefore, she does not feel abandoned and cry

 

Such an insensate state – like a stone

Rolling down and down until it comes to rest

An eternal rest in a permanent home

For her sake, it might be best

 

Nguyễn Phương Thúy


MỪNG NOEL

(Kính họa bài Đông Tà Độc Hành của anh Cao Bồi Già)

 

Cuối thu dăm chiếc lá bên người

Suối biếc dập dờn cũng cuốn trôi

Tiếng vạc mênh mang chuyền cuối bãi

Lời ca bảng lãng vọng bên trời

Đông sang hồn thả đau buồn nhạt

Tuyết ghé chân dìm thống khổ vơi

Chào đón NOEL mừng Thánh Chúa

Giáo Đường rộn rã đuổi niềm côi

 

Phương Hoa – DEC 21st 2020

 

ĐÔNG TÀ ĐỘC HÀNH

 

Chiều đông gió cuốn lạnh thâm người

Mây bạc vô hồn lãng đãng trôi

Rã rượi gương hồ nghiêng bóng liễu

Buồn nao tiếng quạ vẳng lưng trời

Cố nhân  ngàn dặm còn  tin mỏi

Viễn khách  muôn trùng chửa bước vơi

Nhạc thánh Noel vang réo rắt

Càng vầy   nỗi chạnh gót chân côi…

CAO BỒI GIÀ

12-12-2020


Cành Hoa Nguyệt Quế

(Kính họa bài Người Dệt Mùa Xuân của anh Nhất Hùng - để tặng chị Cao Mỵ Nhân)

 

Cành hoa nguyệt quế tỏa hương gần

Văn Bút vườn thanh Cao Mỵ Nhân

Ngoắc gió thơ rơi nhanh tựa biến

Đùa trăng chữ trải lẹ như thần

Vì trang hiền thục xa lời thế

Bởi phận hòa nhu né chuyện trần

Hữu xạ tự danh thơm ngát chốn

Bao la tình bạn đẹp ngời xuân….


Phương Hoa – DEC 7th 2020

 

Người Dệt Mùa Xuân

(Kính tặng Nữ Sĩ Cao Mỵ Nhân)

 

Từ lâu đã nức tiếng xa gần

Nữ sĩ tài hoa Cao Mỵ Nhân

Phú đọc, câu từ như phú thánh

Thơ nghe, ý tứ tựa thơ thần

Một đời nhả ngọc, tươi trường bút

Trọn kiếp phun châu, thắm cõi trần

Danh mãi còn truyền văn học sử

Người đi thêu dệt những mùa xuân

 

Nhất Hùng

 

BUỐT GIÁ

(Kính họa bài MộT Chút Se Hồn của anh CBG)

 

Giá buốt ngoài trời đá trỗ hoa

Cành khô tuyết bám trắng như ngà

Lung linh khóm trúc quằn bên giậu

Bàng bạc chòm hoa rũ trước nhà

Tiếc nuối vì chưng lìa chốn cũ

Đau buồn tại bởi mất nhà xưa

Bốn mùa tám tiết đeo sầu nhớ

Thơ trải vài câu lệ đã nhòa

 

Phương Hoa – DEC 7th 2020

 

MỘT CHÚT SE HỒN

 

Đông giá trời sầu rải tuyết hoa

Trần gian trắng xóa sắc phau ngà

Trăng mờ gắng gượng cau nhan sắc

Gió rét lang thang gõ cửa nhà

Não nuột tiếng đàn nao thuở ấy

Vẩn vơ lòng gã nhớ quê xưa

Thương sao giọt nắng mai vườn cũ

Úp mặt trong tay , mắt chợt  …nhòa.

 

CAO BỒI GIÀ - 04-12-2020







VĂN THƠ và VĂN BÚT - ĐÓN NHÀ VĂN HỒNG THỦY, CHỦ TỊCH VĂN BÚT VNHN VĐBHK

  VĂN THƠ và VĂN BÚT Phương Hoa Chiều Hội Ngộ Cảm Tác    ( Tam khúc liên châu )   Chiều Bắc Cali nắng dịu dàng Mây trời vẹt lối ...