Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2020

TRUYỆN PHƯƠNG HOA: THẰNG NƯỚC MẮM



CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN VỚI MỘC HOA VIÊN



Thằng Nước Mắm

                     Nó đến Mỹ cùng cha mẹ diện HO. Căn cứ theo tuổi trên giấy tờ, nó được xếp vào lớp Tám. Ngày đầu đi học, má nó bới cho hộp cơm trưa, bà không biết nó mới qua thuộc diện con nhà nghèo, được ăn miễn phí. Cơm trắng và tôm bạc rim nước mắm là món ăn “quí tộc” mà hồi ở Việt Nam nó không mấy khi có dịp được ăn. Những ngày đầu ở Mỹ, nó chỉ thích mỗi món cơm trắng với tôm kho, ăn đến no chứ không bao giờ biết chán.
                  Buổi trưa nó cầm hộp cơm theo các bạn đến nhà ăn của trường. Kiếm một chỗ ngồi, nó mở hộp ra, kê mũi vào đó hít một hơi. Đang đói, mùi tôm kho nước mắm và mùi cơm trắng hấp dẫn làm nó chảy nước miếng. Nó xúc một muổng cơm kèm với con tôm, sắp sửa đưa lên miệng thì nghe tiếng đứa ngồi kề bên nói lớn:
                  – Ê, mùi gì mà “stink,” thúi quá vậy tụi bay?
                  Nó xoay qua thấy cái thằng đen thui cùng lớp một tay bịt mũi, tay kia quạt lia lịa. Một thằng, có lẽ là dân Á Châu, chạy lại nhìn vào hộp cơm của nó, mũi khịt khịt:
                  – À, đồ ăn của thằng này, có mùi “fish sauce,” nước mắm, chứ chi mà tụi mày ồn thế!
                  Thằng bên cạnh nó nghe thế bèn la lên, mặt nhăn nhó:
                  – “Yuck!” Nước mắm! Gớm quá đi!
                  Nó đỏ mặt ngẹn ngào, muổng cơm chưa kịp đưa vào miệng đã phải bỏ xuống. Nó lật đật đem hộp cơm đổ ập vào thùng rác rồi lầm lũi bước đi. Đàng sau tiếng thằng da màu la lớn:
                  – The “Fish Sause guy!” A ha! Thằng Nước Mắm!
                  Và bọn nhóc bên cạnh cùng cười vang phụ họa.
                  Về nhà nó không dám nói lại, sợ má nó buồn. Nó thương má lắm. Những ngày ba đi tù, nhà nó bị đưa đi kinh tế mới. Bà Nội tuổi già sức yếu không chịu được nước độc rừng thiêng nên bịnh hoạn triền miên. Má nó vất vả làm rẫy để nuôi nó và bà Nội, vừa thăm nuôi ba. Nhưng rồi bà Nội mất mà không kịp nhìn mặt ba nó, người con độc nhất của bà. Một tay má nó lo việc tang ma cho bà Nội. Nhà không có tiền nên nó chưa bao giờ ăn được miếng cá miếng thịt cho ngon, ngoài mấy mớ cá “giã cào” kho quẹt với rau lang hoặc cải làng mọc dại. Lâu lâu khi bán bớt mớ bắp mớ khoai, má nó nhín tiền mua vài con tôm bạc về kho, đó là thực đơn “vương giả” nhất trong quảng đời ấu thơ của nó. Vậy mà hôm nay nó đành lòng vất vào thùng rác cái món ăn “cực phẩm” ấy.
                  Một tuần học đã trôi qua. Giờ ra chơi nó ngồi dưới gốc cây nhìn tụi trẻ nô đùa. Nó chưa có bạn, một phần vì tiếng Anh giới hạn – dù nó đã học được hơn hai năm tiếng Anh và thuộc rất nhiều từ vựng ba nó dạy – một phần vì mặc cảm bị chế nhạo bỡi cái món nước mắm kho tôm, nên giờ “break time” nó thường ngồi một mình. Chợt nghe có tiếng “bình bịch” đàng sau, nó quay lại thấy một thằng bự con đang rê banh ào ào tiến về phía sân bóng rổ. Quần jean kéo lê dưới đất, bụi bay mù mịt quanh chân, chiếc áo thun màu xám rộng thùng thình “treo” tòng teng không che được hai cái đầu gối “nhọ nồi” nhô ra từ hai chỗ rách. Mái tóc hắn xoăn tít, lởm chởm dưới cái mũ Lynynd Skynyrd đội ngược. Nó nhận ra đó là thằng Jack cùng lớp, cái thằng đã chế nhạo nó hôm nào.
                  Theo lời thằng Bob và thằng Andrew, Jack chơi bóng rổ rất “cừ,” hắn ném cú nào là vào cú nấy. Jack ở trong đội bóng rổ của trường, thầy cô nói hắn rất có tương lai nên hắn lên mặt “ta đây” lắm. Bạn bè nể phục những cú ném bóng “thần sầu” của hắn, đặt cho cái nick name “Hooper Cooper” và hắn rất tự hào về cái biệt hiệu đó.
                  Nhồi banh đến cái mức trong sân, Jack dạng chân, hai tay nâng banh ngang trán. Mắt
 nhìn thẳng lên cái rổ, hắn cong cùi chỏ bên phải, nhún đầu gối xuống rồi bất thình lình phóng
lên cùng lúc thả lỏng trái banh, tay phải đẩy mạnh một phát thẳng cánh. Trái banh lao chính xác lên trên miệng rổ, đứng sựng lại một chút, rồi lọt tỏm vào cái vòng, rơi xuống đất.
                  – “Whoa!” Tuyệt thật! Hooper Cooper!
                  Bob và Andrew chạy lại vỗ tay la ầm ĩ.
                  Thằng Jack nở mũi ném mấy trái liên tục, trái nào cũng vào rổ đẹp hết biết. Bọn trẻ hò hét, kéo lại thật đông. Nó ngồi xem mà thấy khâm phục thằng Jack vô cùng. Nó cũng mê chơi banh lắm nên định khi nào thằng Jack bớt ác cảm với nó, nó sẽ xin hắn tập chơi.
                  Tiếng Anh nó chưa giỏi, nhưng toán thì khỏi chê! Nó giải trước được hết những bài tập thầy cho. Có nhiều bài toán nó giải xong, thầy nói nó giải còn ngắn hơn cách của ông vài bước. Một hôm, ông thầy bỗng nhiên giao cho nó một nhiệm vụ. Khổ nỗi, cái nhiệm vụ đó lại làm cho thằng Jack nổi khùng. Thế là chẳng những cái mộng học chơi bóng rổ của nó tiêu tùng, nó còn bị thằng Jack lôi vào “vòng ân oán.”
                  Hôm đó đến giờ toán. Ông thầy gọi nó:
                  – Hiệp! Tất cả bài tập em đã làm xong. Bây giờ em hãy đi vòng vòng giúp cho các bạn, nhất là Jack, hãy đến giúp bạn ấy!
                  Cực chẳng đã, nó bước lại chỗ Jack và nói, giọng tiếng Anh nặng trịch âm Việt:
                  – Jack! “Yu nít hép?” Bạn cần giúp không?
                  – “Nah!” Hắn gầm gừ và ném cho nó một cái nhìn giận dữ.
                  Nó buồn bã quay lại bàn giúp cho Bob, Andrew, và các bạn chung quanh. Với toán không cần nói nhiều tiếng Anh nên nó giúp không mấy khó. Cuối cùng tụi bạn nhìn nó rạng rỡ biết ơn. Kể từ hôm đó, nó trở thành “tutor” của lớp toán.
                  Nhưng không phải với Jack. Hắn chả cần sự giúp đỡ của nó. Hắn ngồi gạch gạch, xóa xóa đến hết giờ cũng chỉ xong được có mấy bài. Khi Bob và Andrew chạy lại rủ đi ra ngoài, hắn điên tiết quẳng cây bút xuống:
                  – “Damn it!” Đồ khốn kiếp! Phân số với lại phương trình! Chả như bóng rổ, ném một phát là xong ngay!
                  Thằng Bob cười hì hì:
                  – Kêu thằng Hiệp nó giúp cho, mày sẽ làm nhanh lắm! Nó đã giúp tụi tao hiểu được nhiều phép giải toán rất “thần kỳ.”
                  – Mày câm đi! Tao, một “Hooper Cooper,” mà để cái thằng khù khờ nói tiếng Anh ngọng nghịu đó làm thầy hả? “No way!”
                  Đang tức, Jack ra ngoài gặp nó ở một khúc quanh, hắn thộp cổ áo và dứ dứ cái nắm đấm vào mặt nó:
                  – Ê! “Nước Mắm!” Bày đặc làm giỏi hả? Đừng bao giờ làm cho tao cảm thấy ngu ngốc trước mặt mọi người nghe! Hãy liệu hồn đấy!
                  – Tôi…tôi… Nó xanh mặt, nhìn quanh cầu cứu. May mà thằng Jack bỏ đi.
                  Ba nó ngày xưa từng làm việc với cố vấn Mỹ nên tiếng Anh cũng tạm “đủ xài.” Ông xin làm ở một trạm xăng, má nó thì đi phụ bếp nhà hàng. Nhưng bán xăng được một thời gian thì bị cướp nên ông sợ quá xin nghỉ việc và đi bỏ báo. Tuy phải chạy đôn chạy đáo với việc làm nhưng ba má nó lúc nào cũng dành thời gian dạy dỗ nó. Tối nào ba nó cũng xem bài vở, nhắc nhở nó làm bài tập và rèn luyện tiếng Anh. Nó thường kể ba má nghe những chuyện ở trường, như là thư viện có nhiều sách đọc đã luôn và ông thầy kêu nó kèm toán cho các bạn. Nhưng nó tuyệt không dám kể chuyện bị thằng Jack bắt nạt và cái tên “Nước Mắm” mà hắn đã…ban cho.
                  Lên lớp chín, lớp nó có hai thằng “nhất” được thầy cô và bạn bè nể mặt. Nó học giỏi nhất, thằng Jack ném bóng rổ giỏi nhất. “Một rừng không thể có hai cọp,” thằng Jack nổi điên mỗi khi nó được thầy cô khen. Hắn nhiều lần bẹo má nó:
                  – Hey, “Con tôm!” Cái đầu mày bé tẹo thế này, chỗ đâu mày chứa nhiều con số thế?
                  Nó đã chịu đựng thằng Jack một năm rồi. Nhưng nó học càng giỏi thì hắn ngày càng làm tới, khi véo mũi, lúc kéo tai, hoặc ca bài “Nước Mắm” để chọc cười cho bọn nhãi. Dần dà nó cảm thấy sợ hãi mỗi khi đến lớp. Đi đâu, làm gì nó cũng nơm nớp ngó trước nhìn sau để xem thằng Jack ở đâu mà tránh. Nó luôn bị ám ảnh bỡi cái mặt đen sì và cái nắm đấm của hắn. Trong cơn mệt mỏi, tuyệt vọng, nó nhiều lần muốn nghỉ học để đi phụ bỏ báo với ba.
                  Nhưng rồi có một việc xảy ra với nó. Hôm đó ở nhà nó ôm trái banh cũ ra trước cửa chơi một mình. Đang rê banh chạy loanh quanh, thình lình một thằng choai choai mặc đồng phục ở đâu chạy tới tung vào nó. Hai thằng ngã lăn ra đất.
                  Ông Jim hàng xóm lật đật chạy ra:
                  – Trời ơi! Sao lại thế này? Mấy đứa có bị gì không?
                  Nó cười, nói không sao và giúp phủi bụi cho thằng nhóc Logan, con ông ấy. Ông thấy nó hiền nên bắt chuyện:
                  – Chú thấy cháu thường chơi một mình, cháu có muốn đi xem các bạn Hướng Đạo Sinh họp đội không? Nếu cháu thích, chú sẽ đến nhà xin ba má đưa cháu đi chơi.
                  Nhìn thằng Logan mặc đồng phục rất oai, nó mừng quá liền nói cám ơn lia lịa.
                  Gần tối, ông Jim qua nhà nói chuyện với ba nó. Ông là một “Troop Leader,” trưởng đội Hướng Đạo thành phố. Hai người nói chuyện thật tâm đắc. Họ bàn luận về tiêu chí của Hướng Đạo, là phụ giúp gia đình và học đường rèn luyện cho thanh thiếu niên được mạnh mẽ, cường tráng từ tinh thần đến thể chất, có trách nhiệm, biết trọng danh dự, và biết thích nghi với mọi hoàn cảnh để thành công dân hữu ích cho đời. Đặc biệt, giúp đào tạo bọn trẻ trở thành những lãnh đạo giỏi trong tương lai.
                  Tối đó ông Jim đưa nó đến giới thiệu với đội Hướng Đạo và nó được chào đón rất niềm nỡ. Nó khoái quá, bèn xin ba má ghi danh vào đội ông Jim và trở thành một Hướng Đạo Sinh ngay tuần sau đó. Ba nó được mời dự lễ tuyên thệ gia nhập đoàn. Ông vui mừng nhìn nó rạng rỡ trong bộ đồng phục, nâng tay chào và đọc theo lời tuyên thệ “Hoàn thành thật tốt nhiệm vụ đối với Thượng Đế và Quốc gia, chấp hành mọi luật lệ của Hướng Đạo, luôn giúp người, giữ gìn thân thể khỏe mạnh, tâm trí trong sáng, đạo đức, ngay thẳng.”
                  Từ ngày tham gia Hướng Đạo, nó cảm thấy tự tin, mạnh mẽ, tinh thần rất ổn định. Công tác đầu tiên của nó là theo đội đi volunteer tại một trung tâm homeless. Nhìn cuộc sống của những kẻ không nhà, nó chợt nhận ra là phải nhất quyết học để thành người hữu dụng. Và chẳng biết tự bao giờ, nó không còn cảm thấy run sợ trước thằng Jack nữa.
                  Rồi nó tốt nghiệp cấp hai, hồi đó là lớp chín, hai năm sau khi đến Mỹ. Nó được đề cử viết và đọc bài diễn văn trong buổi lễ. Má nó đã vui đến rơi lệ khi nhìn nó đọc rất hùng hồn và nhiều lần bị ngắt quãng bỡi những tràng vỗ tay nồng nhiệt của phụ huynh và bạn bè.
                  Lên lớp mười, nó tưởng sẽ tránh khỏi cái “nợ đời” Jack. Ngờ đâu “ma dẫn lối quỉ đưa đường,” hắn lại một lần nữa ngồi cùng lớp với nó và thằng Bob. Nhưng hình như từ khi biết nó là một Hướng Đạo Sinh, và nó cũng đã cao lớn, thằng Jack bớt “động thủ tay chân,” chỉ thỉnh thoảng phá nó bằng cách gào lên “Thằng Nước Mắm.”
                  Hè đến, ngoài việc lấy lớp “advance” ở trường college, nó theo đội đi leo núi, cắm trại, tập bơi, gây quĩ giúp người nghèo, hổ trợ US Army, và luyện kỹ năng sống trong hoang dã. Hoạt động nhiều, nó “ăn như hổ, ngủ như heo” và nó lớn nhanh như thổi. Ngày xưa, mỗi lần nó đem “report card” về khoe thì ba cõng nó chạy một vòng. Bây giờ, mỗi lần nó đem “report straight A” về, nó ẵm ba nó xoay một vòng, vì nó không nỡ để cái lưng còng của ba phải khòm thêm vì nó. Nó đã cao hơn ba rồi còn gì!
                  Thằng Jack vẫn gầm gừ với nó như “trâu trắng với trâu đen.” Nhưng lên cấp ba bận rộn và thi đấu thường xuyên, hắn ít có thời gian để quậy nó. Ngày kia, thằng Jack ném trật trái banh ra lề cỏ. Hắn bị quê với đám bạn nên vội phóng theo. Bất ngờ ống quần Jean của hắn móc vào cái trụ nước tưới làm hắn té nhào. Hắn đứng dậy nhưng lại ngã tiếp.
                  – Oh God…Trời ơi, tao bị gãy chân rồi! Hắn lăn lộn dưới đất la oai oái.
                  Mấy đứa con gái lật đật gọi 911.
                  Nó bước lại xem. Bàn chân phải của thằng Jack sưng vù nơi mắt cá, nó biết là hắn đã bị trẹo gân. Hồi còn ở Việt Nam, bác của nó làm nghề sửa trặc có chỉ nó cách “nắn gân” và nó thường dùng mỗi khi bạn nó đá banh bị trặc. Thấy thằng Jack rên la đau đớn, nó tội nghiệp và cái tâm Hướng Đạo “luôn giúp người” trổi dậy, nó ngồi xuống:
                  – Để tao xem thử.
                  Thằng Jack đang nhắm tít mắt kêu gào nên không biết là ai đã nói.
                  Nó cầm lấy bàn chân của hắn, xoa xoa nắn nắn, rồi bất thình lình giật mạnh.
                  – Úi da…Chết tao rồi! Thằng Jack rống lên. Mở mắt ra nhìn thấy nó, hắn thét lớn: – “Son of a bitch!” Thằng khốn kiếp! Mày muốn giết tao hả?
                  Rồi hắn dùng bàn chân kia đạp mạnh vào mặt nó. Nó bật ngửa, choáng váng mặt mày, máu mũi tuông ra xối xả.
                  Khi xe cứu thương đến, thằng Jack đứng dậy đi tỉnh bơ. Nó thì bị đưa vào nhà thương may hai đường bên dưới cánh mũi. Thằng Jack nói nó bẻ chân hắn để trả thù. Người lớn cũng có vẻ tin thế khi bọn trẻ khai “hai đứa thường ngày không thích nhau.” Vậy là từ ân nhân nó trở thành phạm nhân! Nó ức lắm, nhưng không thèm giải thích. Nhà trường vì nể tình hai đứa trò “đặc biệt” nên chỉ ra hình phạt “cấm đứa nọ lại gần đứa kia.” Sau này nó kể Bob nghe về cái nghề “sửa trặc” của nó và bị hắn chửi sao hồi đó không chịu nói ra. Bob có nói lại với thằng Jack, nhưng vì lúc ấy sắp tốt nghiệp nên mọi việc rồi cũng trôi qua.
                  Sau việc này, nó bị ba má la cho một trận. Sống ở Mỹ khi gặp chuyện, muốn giúp người thì gọi 911, không được đụng đến nạn nhân mà “ách giữa đàng mang vào cổ.” Nhưng việc ấy lại hóa hay cho nó! Không còn phải lo thằng Jack, nó lo “gặt” thành tích học tập ở trường và “hái” huy chương (merit badges) ở Troop Hướng Đạo, quyết chí lấy cho được cái đẳng cấp cao quí “Hướng Đạo Đại Bàng.” Nó luôn được kết quả học tập “straight A” và lập rất nhiều thành tích khác ở các Club (câu lạc bộ chuyên môn) của trường. Tên nó được list trong Who’s Who book hàng năm.
                  Khi nộp đơn lên đại học, thành tích tốt của nó bao gồm trong một cái list thật dài. Đầu tháng Năm năm cuối lớp 12, nó được giấy báo cả bốn trường đại học nó nộp đơn đều nhận. Nó nhảy cẩn lên vì cái giấy báo của đại học Stanford, trong đó có kê ra số tiền học bỗng mà nó sẽ được nhận cho bốn năm đại học. Đúng lúc, nó cũng hoàn tất đủ 21 “badges,” chuyên hiệu yêu cầu cho cấp “Hướng Đạo Đại Bàng” trước khi nó bước qua tuổi 18. Trong buổi lễ trọng thể gắn huy chương “Eagle Scout Award,” ba má nó được hai Hướng Đạo sinh danh dự “hộ tống” lên khán đài. Họ cũng được vinh danh, và nhận chứng chỉ “Eagle Scout” cho nó cùng lá thư tuyên dương từ ông “Chief Scout Executive” của Hướng Đạo Hoa Kỳ gửi.
                  Nó xếp hạng thủ khoa toàn khối 12 và được phát thưởng đặc biệt cùng với chín bạn khác trong “top ten” một ngày trước lễ tốt nghiệp High School. Nhà trường tuyên dương nó về thành tích học tập, tham gia nhiều hoạt động, volunteer, và đặc biệt, họ rất hãnh diện vì nó được nhận vào đại học danh tiếng Stanford. Má nó lại khóc khi nhìn nó đọc bài diễn văn tốt nghiệp bậc Trung Học.

                  Ngày nó tốt nghiệp Cử Nhân cũng là ngày nó nhận việc tại một hảng computer nổi tiếng ở vùng Thung Lũng Hoa Vàng. Ban ngày đi làm, ban đêm học tiếp, và nó tốt nghiệp Master cùng lúc vị hôn thê của nó vừa xong Dược Sĩ. Vậy là “Tam hỉ lâm môn,” đại-tiểu-đăng-khoa nhập chung một cuộc. Nó đám cưới với cô Dược sĩ “khác họ cùng làng” rồi mua một ngôi nhà thật khang trang, có hồ bơi và vườn cây ăn trái, ở gần San Jose. Nó bàn với vợ, trở lại vừa học vừa làm để lấy bằng Tiến Sĩ trong khi chờ đợi “thằng cu Tý” chào đời.
                  Tình cờ, nó gặp lại Bob tại cuộc diễn hành “Holiday Parade” ở down town San Jose năm đó. Là fan hâm mộ, vợ nó muốn đi xem cho tận mặt ngôi sao ca nhạc kiêm nhạc sĩ tuổi “teen” Celeste Kellogg. Mãi lo chen lấn, nó lạc cô vợ, và giật nẩy mình khi Bob chụp lấy nó. Hai đứa mừng rỡ trò chuyện râm rang, quên luôn “super star” Celeste Kellogg đang trình bày bài “Handcuffed To Your Heart” mà cô mới vừa sáng tác. Bob kể đã tốt nghiệp kỷ sư điện tử, đi làm, và hiện sống gần đó. Tâm sự một hồi, đột nhiên Bob hỏi:
                  – Mày còn nhớ thằng Jack “Hooper Cooper” không?
                  – Trong mũi tao vẫn còn cái sẹo, làm sao quên được!
                  – Ừ, hồi đó nó quá đáng thật! Nhưng bây giờ nó tội nghiệp lắm! Lò mò nó cũng xong được Computer soflware Engineer. Nó làm cho hảng X. từ đó đến giờ, có vợ có con, rồi mua nhà ở gần nhà tao. Nhưng hảng của nó vừa mới bị phá sản. Giờ thì vợ bịnh con đau, tiền nhà khất mãi, điệu này vài bữa nữa nhà băng sẽ kéo thôi! Nó đang lên cơn điên, chạy kiếm job tứ tung. Nó nói chắc có ngày nó phải đi “cướp nhà băng” quá!
                  Thằng “Hooper Cooper,” cái biệt danh “Thằng Nước Mắm,” những tháng ngày bị bắt nạt, và cú đạp như trời giáng từ cái bàn chân đen thùi của hắn. Nó quên sao được mà quên!
                  Cuối tuần nghỉ sớm, nó lái xe rời hảng. Dừng lại chỗ bảng Stop trước cổng, nó bỗng cảm thấy hơi buồn vì cây thông già không còn lấp lánh ánh đèn Christmas. Người ta đã gỡ hết sau Tết Tây, mấy tuần rồi mà nó vẫn còn thấy nhớ. Ai cũng nói cây thông này là biểu tượng của công ty. Đúng vậy. Cây cao chọc trời, đứng ngạo nghễ giữa nắng lửa mưa dầu và luôn vươn lên xanh tốt. Cũng như cái hảng này. Dù nền kinh tế toàn cầu chao đảo ngã nghiêng, hảng vẫn tồn tại vươn lên cùng các chi nhánh khắp thế giới. Đó là nhờ công sức của mọi người, ai nấy đều cống hiến hết mình cho sự sống còn của hảng. Và họ đã được đền bù xứng đáng. Tháng trước, ông boss đã nói “You deserve it” khi trao cho nó cái “Certificate” và tờ check “Bonus” mà nếu ai nhìn thấy cũng phải “phát ghen.” Nó được bình chọn là một trong mười manager giỏi nhất năm, từ tất cả các chi nhánh trên toàn thế giới của công ty.
                  Ra khỏi xa lộ 101, nó quẹo vào Tully. Chỉ vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán của người Việt nên khu LionPlaza rất nhộn nhịp, tấp nập kẻ ra người vào. Hàng Tết, hoa quả, bánh mức đủ sắc đủ màu chưng bày tràn ra tận cửa. Nó đến tiệm giò chả Đức Hương để mua bánh tét bánh chưng đem về cho cha mẹ hai bên ăn Tết. Má nó thường nói “Bánh chưng bánh tét là những thứ không thể thiếu trên bàn thờ ngày Xuân,” nên nó ghé mua trước kẻo cận ngày sẽ hết. Cầm giỏ bánh còn nóng hổi trên tay, nó chạnh lòng nhớ lại cái Tết ngày xưa ở vùng kinh tế mới. Cuối tháng Chạp năm đó nó theo bọn trẻ trong làng, lên rừng chặt một khúc củi to cho má nấu bánh chưng, vác về giữa đường gặp một con trăng to rằn ri trông rất khiếp, nó hốt hoảng quăng luôn khúc củi, chạy thục mạng về tay không.
                  Ngang qua khu hội chợ của cộng đồng Việt, “Tet Festival,” đèn màu rực rỡ cùng tiếng náo nhiệt vọng ra làm nó thấy lòng vui khôn tả. Nó sẽ đưa cả gia đình đi xem hội chợ. Ai cũng nói đến Bắc Cali vào dịp Tết mà không đi xem hội chợ thì thật “uổng một đời,” vì chợ Tết San Jose đổi mới hàng năm với những màn múa lân múa rồng độc đáo, nào thi Hoa Hậu, trình diễn Thời Trang, rồi thì Paris By Night, lúc lại Trung Tâm Asia ca nhạc.
                  Lên đến down town, vợ nó bỗng gọi nói thèm ăn Big Mac. “Bà bầu” có khác, thèm là phải được ăn ngay, nếu không sau này “thằng cu sẽ chảy nước dãi,” má nó nói vậy. Nó tấp vào McDonald, order một cái Big Mac rồi ngồi chờ.
                  Chợt có tiếng sột soạt ở bàn bên, nó nhìn sang thấy một gã dáng vẻ thiểu não, miệng
ngậm cái ống hút, hút xoèn xoẹt vào cái ly đã cạn sạch, mắt thì chăm chú nhìn vào tờ báo trước mặt, tay liên tục khoanh tròn. Thấy gã có vẻ quen quen, nó nhìn kỹ và nhận ra đó là thằng Jack. Nó đứng dậy, liếc thấy những chỗ khoanh tròn trong tờ nhật báo The Mercury News: Cần người dọn dẹp, làm vườn, phụ bếp…
                  – Hey Jack! Khỏe không?
                  Gã giật mình, ngước lên:
                  – Xin lỗi…you là…
                  – Thằng… Nước Mắm!
                  Jack trố mắt nhìn nó chằm chằm. Nó không còn là “Thằng Nước Mắm” cà tong rạm nắng ngày nào mà hắn bắt nạt. Nó cao lớn trắng trẻo, mặc com lê xách cặp, dáng oai vệ lãnh đạo.
                  Nhớ lại chuyện cũ, gã đỏ mặt ấp úng:
                  – Tao…tao…thật xin lỗi…hồi đó…
                  – Chuyện xưa rồi, bỏ đi! Nó vừa cười vừa nói, xong rút tấm danh thiếp trong túi đưa cho gã:  – Mày đang tìm việc phải không? Lên trang web này, lấy hồ sơ xin việc điền vào, rồi mang resume đến gặp tao, tao sẽ nộp giúp!
                  Nói xong, nó bước lại quầy lấy cái Big Mac và đi nhanh ra xe.
                  Jack sững sờ dõi mắt theo chiếc Lexus mới toanh vừa rời khỏi parking, rồi quay lại nhìn đăm đăm vào hàng chữ trên tấm danh thiếp:
                  “Hiep Le – Senior Engineering Manager”
                  Nhìn một hồi gã bỗng cười toe.  Đột nhiên gã đưa tấm danh thiếp lên môi hôn đánh chụt một phát thật mạnh rồi vung tay ra. Nước mắt lấp lánh trên đôi gò má đen bóng, gã hét lớn:
                  – “God bless you!” Thằng Nước Mắm!

                  Phương Hoa

PHƯƠNG HOA: THÁNG BA – ĐÊM KHÔNG NGỦ -THƠ & TRUYỆN


CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN VỚI MỘC HOA VIÊN


THÁNG BA – ĐÊM KHÔNG NGỦ

Đêm tháng Ba không ngủ
Ngoài trời rộn mưa Xuân
Trong lòng mây giăng phủ
Ngập nỗi sầu rưng rưng

Ai đem loài Vũ Hán
Gieo rắc nỗi cơ cầu
Triệu sinh linh hờn oán
Tiếng gào kêu năm châu

Nhà thương không có thuốc
Bệnh nhân không đủ giường
Người ngộp cần ống thở
Khóc nghẹn ngào bi thương

Những đám tang im ắng
Những xác người cứng đơ
Những thiên thần áo trắng
Nhìn nạn nhân thẩn thờ

Mặc Năm Châu hoảng loạn
Mặc bốn biển lo âu
Ác nhân gây đại nạn
Hớn hở chúc mừng nhau

Cầu Phật Trời ân xá
Tội lỗi của thế gian
Cúi xin ban phép Lạ
Giúp giải cơn nguy nàn… 

THÁNG BA – ĐÊM KHÔNG NGỦ

Phương Hoa
Đêm tháng Ba. Cả thành phố tôi chiều nay đột nhiên hụt hẫng, chơi vơi, bấn loạn, vì tin tức về Virus Vũ Hán và những mệnh lệnh “cấm trại” mà quận hạt mới đưa ra. Ngoài trời, những cơn mưa Xuân vẫn vô tư trải rào rào lên mái nhà, và gió cũng hùa theo huýt sáo từng cơn lướt qua khe cửa kính luồng vào phòng làm việc khiến tôi lạnh đến rùng mình, dù cho máy sưởi vẫn chạy. Cái con Virus Vũ Hán này quả là “đồ nghiệt súc,” nói theo kiểu truyện Phong Thần của người Tàu xưa, dù mắt thường không thấy được nó, nhưng nó đã làm đảo lộn cả thế giới loài người.
Mặc dù tổ chức Y tế Thế giới (WHO) đã vị nể (hay bị mua chuộc?) nhà cầm quyền Trung Cộng mà đặt lại tên cho lũ virus phát sinh từ Vũ Hán thành ra COVID-19 cho khỏi “đụng” đến bọn cộng Tập, thì, “Thiên bất dung gian,” những chữ viết tắt này lại vẫn đại diện cho nguồn gốc của lũ virus độc hại này. Chàng thanh niên trẻ Hoàng Chí Phong, nhà hoạt động dân chủ Hồng Kông thông minh đã diễn giải ra một cách thật ngoạn mục, có phần độc đáo hơn là khác, thành “China Originated Virus In December -19” nghĩa là “Vi khuẩn tháng 12/19 nguồn gốc từ Trung Quốc.”
Cũng như các nước trên thế giới, tình hình nước Mỹ trong thời gian qua thật là bất ổn.  Nhiều tiểu bang liên tục ra lịnh đóng cửa (shutdown) yêu cầu mọi người không nên ra khỏi nhà nếu chẳng có chuyện gì quá cần thiết. Mở TV lên toàn tin tức xấu, thành phố này thêm bao nhiêu ca nhiễm, thành phố kia lại có người ra đi vì virus Vũ Hán…  Mở email lên lại càng…rối hơn, thư này chuyển tin tiểu bang kia mới cập nhật bao nhiêu người nhiễm, người chết, thành phố nọ thông báo tổng số ca bệnh trong 24 giờ qua. Có một số thông tin hữu ích ngừa dịch, tôi chuyển tiếp cho bạn bè, như rửa tay thường xuyên 20 giây với nước nóng và xà phòng, giữ khoảng cách 2m đối với tất cả mọi người trừ người trong gia đình, và đừng bao giờ đưa tay lên mắt, mũi, miệng…
Còn email các chị trong hội Minh Châu Trời Đông, nhóm “nữ quái bà bà” chúng tôi thực tế hơn, vì họ là những bậc đàn chị “lão làng” ai cũng có cả một trời kinh nghiệm, kinh nghiệm sống đời cơ cực sau 75, chống chọi với sự lạc hậu, bịnh tật không có thuốc phải lây lất với xuyên tâm liên và cây lá thiên nhiên, từng đối mặt với sự đói khát, lăn lộn trong rừng sâu núi thẳm nuôi chồng bị tù đày, vất vả trên đường vượt biên vượt biển… Các chị chuyển cho nhau ngập trời ngập đất những thông tin, cách thức ngừa bệnh, tránh bệnh mà họ bảo là “nhanh nhất,” “hữu hiệu nhất” bằng các phương pháp dân gian Việt. Người khuyên uống nước chanh mỗi ngày, kẻ xúi nhai gừng tươi với muối, rồi thì nấu nước sả với vỏ chanh xanh uống buổi sáng, súc miệng bằng nước muối, người “giỏi võ” hơn thì bày uống thuốc Tylenol và thuốc ho, nếu cảm thấy trong người mệt mỏi hay ngứa cổ…v.v…để “diệt khuẩn từ trong trứng” và giúp tăng sức để kháng. Dù không biết có hay có tốt hay không, nhiều người trong chúng tôi cũng làm theo, vì những thứ ấy đều thuộc rau trái, và loại thuốc thông dụng, nếu ăn hay uống vào không lợi thì cũng chẳng hại gì.
Buồn nhất là các bạn trong hội Văn Bút Miền Đông Bắc Hoa Kỳ chúng tôi. Cuối tháng Ba 2020 là Đại Hội Mùa Hoa Anh Đào thường niên của hội Văn Bút. Tôi và các chị bạn từ Cali đã book vé máy bay từ lâu, chuẩn bị hành trang áo dài váy đẹp đủ kiểu đủ màu, hẹn hò sau đại hội Văn Bút thì cùng nhau đi ngắm hoa anh đào ở thủ đô Washington DC giống như năm trước. Các tiết mục văn nghệ văn gừng, hợp ca đơn ca, chúng tôi bàn tính và tự tập dợt, chỉ chờ qua đó gặp mọi người sẽ “tổng dợt” lần cuối trước khi lên sân khấu, không ngờ bây giờ phải hủy vé, thật là buồn!
Để khỏi phải bị “tẩu hoả nhập ma” vì mớ tin tức hỗn độn bòng bong đó, hồi chiều này tôi quyết định tắt TV để đi chuẩn bị các thứ đúc bánh xèo cho bữa tối.
Khi mọi vật liệu và thau bột pha xong thì phố đã lên đèn. Tôi đang đứng chăm chút cho chiếc bánh xèo sôi liu riu trên bếp, thích thú ngắm cái vành tròn xung quanh từ từ cong lên và lìa khỏi thành chảo. Màu đỏ sẩm của nước luộc củ dền tôi dùng pha bột, vừa giúp cho bánh xèo tăng thêm chất dinh dưỡng, vừa làm cho chiếc bánh trông thật đẹp, nhìn bắt mắt hơn so với màu vàng nghệ tôi pha thường ngày. Những món “phụ kiện” như nấm bào ngư nâu, hành tím, giá trắng, ớt bell đỏ càng làm cho chiếc bánh thêm phần hấp dẫn. Chờ cho bánh chín vàng đều, tôi cầm cán chảo lắc nhẹ vài cái. Chiếc bánh bong ra, chạy qua chạy lại nghe rào rào rất là giòn rụm. Đây là công thức “bánh xèo giòn” tôi mới học trên online đem áp dụng lần đầu và thấy thành công nên khoái lắm, yên chí là sẽ nhận được vài lời khen của ông xã trong bữa tối, khi mà bên ngoài tiếng mưa rơi lộp độp nghe rất não nề trong cái thời điểm những tin tức “mắc dịch” liên tục đưa lên trên TV.
Thình lình chuông điện thoại reo vang…
– Chị đã nghe gì chưa? Tiếng chị sui nhà thơ Tuyết Vân từ San Jose gọi. – TV mới thông báo bắt đầu ngày mai sẽ đóng cửa hết khắp nơi, và mọi người phải ở trong nhà. Chị đã mua đầy đủ thức ăn và các thứ thuốc men cần thiết chưa?
Tôi giật mình. Chỉ mới mấy tiếng đồng hồ không mở TV, không lên net mà đã có thay đổi lớn vậy sao.  Bữa giờ toàn nghe các nơi khác có lệnh đóng cửa chứ chưa đến thành phố tôi, dù cũng thuộc miền Bắc Cali nhưng cách San jose đến hơn một tiếng đồng hồ chạy xa lộ.  
Tuần trước, tôi đã đi mua thức ăn gạo nước dự trử. Khi đó chưa đến nỗi chộn rộn lắm, hàng hoá chợ còn rất nhiều, tôi định lấy thêm vài bao gạo để dành ăn cho được mấy tháng. Nhưng chợt nhớ đến một chia sẻ trên FaceBook tôi tình cờ đọc của cô gái Việt lấy chồng Nhật nên dừng lại. Chuyện chỉ nhỏ xíu vài dòng thôi, mà làm cho tôi cảm động và nhớ mãi. Cô kể, ngày hôm trước lúc nghe tình hình bệnh dịch tràn lan có thể mọi hoạt động ngoài xã hội sẽ ngừng lại, cô đi đổ đầy một bình xăng. Khi về người chồng Nhật của cô đã mắng tại sao không đổ nửa bình và chừa lại nửa bình kia cho những người khác. Tôi rất xúc động và khâm phục, người dân Nhật có tinh thần tự trọng và tính nhân văn rất cao, hèn chi đất nước họ phục hồi và tiến tới văn minh nhanh chóng sau cuộc tàn phá bỡi bom nguyên tử trong đệ nhị Thế Chiến. Và hôm ấy tôi chỉ mua một bao gạo. Nghe nói mấy ngày qua gạo đã bị vét sạch hết từ các chợ, Mỹ cũng như Việt. Nếu tình hình này mà kéo dài, dù nhà chỉ có hai vợ chồng, chúng tôi có lẽ phải chịu…thiếu cơm một thời gian. Nhưng không sao, đã có hai thùng mì gói và mấy lốc bánh mì bỏ trong ngăn đá, hàng chục bao nhỏ các loại đậu có chứa nhiều protein, rồi còn những bì bột bánh xèo bánh bao cộng với bún khô…chắc cũng “chịu đời” được đến mấy tháng.  Bây giờ chỉ còn mua thêm vài thứ thuốc cảm thuốc ho trước khi cả thành phố đóng cửa nữa là tạm ổn.
Tắt điện thoại, tôi kêu ông xã ra ăn trước, rồi dọn dẹp các thứ để chạy đi Walgreen.
Đã học hỏi rất nhiều những hình ảnh “chống giặc Vũ Hán” trên mạng, tôi trang bị “tận răng” trước khi đi, không khác một phi hành gia. Giày vớ kín mít, găng tay, mũ trùm đầu, hai lớp quần áo, áo khoát dài loại đi mưa dễ giặt, và gắn vào đôi mắt kính bự chần dần. Tôi không mang khẩu trang, vì thành phố tôi ở phần đông là Mỹ Trắng, bữa giờ ra đường chẳng thấy ai mang nên sợ họ thấy tóc đen da vàng tưởng mình là “lính ông Tập” từ Vũ Hán trở về, rồi kỳ thị bảo “Hãy mang coronavirus về China đi” như những tin tức loan truyền trên mạng (điều này không phải nói mơ hồ đâu, mà chính con trai người viết ở Bắc Cali khi các nhà hàng còn mở cửa nó dẫn gia đình nhỏ đi ăn, họ tưởng tụi nó là người Trung Quốc nên chặn ở cửa nói “Hết chỗ rồi, hãy qua bên kia đi,” và chỉ qua nhà hàng Tàu gần đó, trong khi nhìn vào bên trong nhà hàng đó vắng teo không thấy bóng thực khách.) Không mang khẩu trang, vì tôi học được một cách rất “hay tiện và dễ xài” mà lại an toàn, vừa khỏi tốn tiền mua khẩu trang với giá cắt cổ chả dễ gì mua được lúc này, từ mấy chị bạn Minh Châu Trời Đông. Bữa giờ bên New York dịch bùng phát mạnh nên các chị bên đó có nhiều kinh nghiệm san sẻ cho nhau. Cách đó là, choàng vào cổ chiếc khăn quàng xinh đẹp, khi vô chợ kéo lên che mũi miệng như các nàng Ả Rập, lúc về tháo khăn ra giặt là xong.
Lái xe dưới cơn mưa tầm tã, không khí lạnh ùa cả vào xe làm tôi tưởng tượng đến mấy cái bánh xèo giòn rụm mà nuốt nước bọt một cách tiếc nuối, lát nữa về thì bánh đã nguội mất tiêu rồi! Tưởng đã khuya Walgreen vắng vẻ, không ngờ khi tôi đến bãi đậu xe tìm chẳng ra chỗ trống, phải chạy qua chợ Safeway bên cạnh.  Đậu xe xong tôi lội thẳng một mạch vào khu vực thuốc Tây vì chỉ cần một ít thuốc cảm ho. Tôi áp dụng cái cách “tránh xa hai mét” luồn lách qua các dãy hàng hoá ít người.  Khách hàng vẫn vô ra đông nghẹt, nhất là ở khu vực thuốc Tây, chắc họ cũng mới vừa nghe tin tức như tôi nên chạy tới đây mua…cú chót.  Vừa đi vừa né, bước chân zich zắc, mắt láo liên, tôi ngạc nhiên nhìn những dãy kệ thuốc Tây trống trơn trống hoác. Đặc biệt, thuốc cảm, thuốc ho, và Tylenol đã biến mất sạch sành sanh.
Thất vọng, tôi lượn qua lượn lại chỗ quầy thuốc nhiều lần, nín thở mỗi khi đến gần ai đó dù mũi miệng đã có khăn che. Bất thình lình, có một tiếng ho rõ to bên cạnh. Tôi chưa kịp quay đầu lại thì những người xung quanh đã vội bước tránh ra xa, đến nỗi có người va vào tôi thật mạnh. Tôi cảm thấy lành lạnh sau gáy. Chết rồi. Không biết cái cô vừa đụng vào tôi ấy đã có từng về từ chuyến du lịch Châu Âu, hay đi trên tàu Princess, hoặc du lịch tới China để coi người ta ăn Tết Mặt Trăng hông nữa. Tôi nhìn cô ta nhưng cô không thèm để ý gì đến tôi, hoặc nói lời xin lỗi như cái văn hóa Mỹ thường ngày, mà cô và những cái đầu xung quanh đều quay ngoắt lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông Á Châu vừa mới ho bằng những đôi mắt…hình viên đạn. Ông ta như cảm giác được sự sợ hãi của mọi người nên lấy tay che miệng và bước vội đi.
Dù trong dạ có chút bất an, tôi cũng ráng căng mắt lên nhìn lần cuối vào mấy hộp thuốc bổ lèo tèo trên kệ, đọc kỹ từng nhãn hiệu xem may ra có ai đem bỏ lẫn lộn thuốc cảm vào đó hay không. Thật là may mắn, cuối cùng tôi nhìn thấy một hộp Tylenol còn sót lại trong góc của ngăn kệ trên cùng.  Mừng quá, tôi vội nhón gót lên chộp ngay lấy nó. Khổ nỗi, hộp thuốc như trêu đùa tôi, vừa túm được nó thì tôi lại bị tuột tay và nó rơi lọt thỏm vào trong khe của cái kệ. Tôi liền vơ đại một vỉ thuốc, dùng hết sức bình sinh nhón gót lên để khều nó ra ngoài, và tôi bỗng bật cười một mình vì nhớ lại tấm hình mới xem ban sáng do mấy chị bạn gửi cho. Đó là hình chụp sau lưng một cô gái, có lẽ vì vội ra ngoài trước khi các nơi đóng cửa nên cô chỉ mặc mỗi cái váy suông phủ đùi, bên trong cô mặc … “nothing,” trống không, và khi cô nhón gót vói tay để lấy món đồ gì đó trên kệ hàng thì cái váy bị…tốc lên cao theo hai cánh tay cô, làm khoe ra lồ lộ bộ mông trần trắng nỏn nà, và ai đó đã chộp được đăng lên mạng xã hội rồi gửi đi vòng vòng. May mà tay chụp hình đó còn “nhân đức” chỉ chụp từ phía đàng sau.
Chạy về nhà đậu xe xong, tôi đi luôn ra cửa sau, lột hết mấy lớp áo quần ngoài, mũ khăn, giày vớ thảy cả vào máy giặc, tháo vỏ hộp thuốc Tylenol, găng tay lia vào thùng rác rồi vô nhà đi tắm.
Vừa ngồi xuống bàn ăn thì cái cel phone báo có một tin nhắn bạn tôi mới gửi đến. Không dằn được tôi vội mở ra coi. Đó là cái clip của người dân Vũ Hán lén quay lại những cảnh tượng kinh hoàng mà người dân Trung Quốc phải gánh chịu trong trận dịch.
Tôi thấy nhói cả tim gan khi nhìn những người cảnh sát Trung Cộng đi bắt người ngoài phố, họ chụp lấy bất cứ người nào đang đi ngoài đường và thảy vào trong thùng xe bít bùng rồi khoá lại chạy đi, mặc kệ cho nạn nhân la hét kêu khóc thảm thiết. Có những người phản ứng, kêu gào trì kéo lại thì bị đánh đập cho đến ngất xỉu, rồi lôi sền sệch tốc cả áo vuột cả váy đem vất lên xe.
Tôi há hốc, không tin vào mắt mình, khi xem đến đoạn phim những người mặc trang phục trùm kín từ đầu đến chân bắt người đem nhốt vào nhà họ, khóa bên ngoài cửa lại, dùng khoan điện khoan thủng tường, gắn một thanh sắc lớn chắn ngang qua, hàn lại rồi bỏ mặc người ta sống chết trong ngôi nhà đó. Trước khi bỏ đi, họ dán một mảnh giấy trên cửa ghi, đại để như “Nhà này có người nhiễm bệnh.” Clip còn cho thấy, nhiều người bị nhốt trên tầng cao chung cư đập cửa sổ thò tay ra ngoài vất cả mớ tiền giấy xuống đất, nhưng không ai buồn đến nhặt, kể cả cái bọn đi bắt người, có lẽ bọn chúng cũng vừa làm theo lệnh vừa run, vì chúng hãi hùng khi thấy người ta chết hàng loạt. Những đồng tiền đã bị nhiễm virus, có lượm xài rồi cũng đi đoong, cũng như hàng đống Iphone (nghe nói các hảng điện thoại bên Trung Quốc đã bị “mất trắng” mười mấy hai chục triệu phone line, mà không có chuyển qua công ty nào khác, chứng tỏ các chủ nhân đã chết) chất chồng cạnh lò thiêu xác rồi sau đó bị ném vào lò thiêu vì đâu ai dám lấy. Thế mà bọn chính quyền Trung Quốc mồm loa mép giải ra rả tuyên bố là dân của chúng chỉ bị…chết dịch có mấy nghìn.
Có những nạn nhân bị khóa cửa nhốt trên lầu cao mấy chục tầng, lâu ngày đói khát người ta tìm cách phá cửa sổ trèo ra ngoài kêu cứu, thì bị tuột tay rơi xuống. Tiếng thét thảm thương xé lòng trên đường rơi từ cửa sổ lầu mấy chục tầng xuống đất của nạn nhân làm tôi bủn rủn tay chân, cổ nghẹn lại.  Bụng tôi rất đói, đĩa bánh xèo ban chiều vẫn còn hấp dẫn, nhưng bây giờ tôi thấy nuốt không vô, nên buông đũa không ăn nữa bỏ vô phòng computer.
Mở máy đọc email, tôi lại thấy giận no hông vì những hình ảnh bạn bè gửi tới. Một nhà hàng lớn ở Trung Cộng treo tấm băng rôn đỏ chóe thật to thật dài trên đó ghi những lời mà người Việt dịch ra đại ý như “Chúc mừng nước Mỹ đã nhiễm dịch Vũ Hán, và chúc mừng nước Nhật bé xíu bị nhiễm dịch, cầu mong cho sự nhiễm dịch này được Thiên trường Địa cửu.” Thật không thể tưởng tượng nổi trên trái đất này lại có loài người vô nhân tính đến mức thấy người hoạn nạn chết chóc lại đi chúc mừng! Đúng là bọn “rau nào sâu nấy!” Người dân cộng sản Trung Cộng cũng bị nhiễm cái tính dã man tàn ác từ bọn lãnh đạo đảng và nhà nước họ. Vậy mà chúng bày đặt đi xây Học Viện Khổng Tử khắp nơi trên thế giới để giảng đạo đức.  Nhưng thực tình mà nói, cũng không phải lỗi hoàn toàn ở người dân nước này. Nhiều tin tức cho thấy bọn Tàu Cộng là thủ phạm phát tán loại virus độc hại này, mà gần đây chúng tìm cách đổ lỗi cho Hoa Kỳ đem Virus gieo rắc cho chúng, nên người dân mới tỏ thái độ thù nghịch với nước Mỹ bằng những hành xử không còn tính người như vậy.
Nói đến sự tráo trở “gắp lửa bỏ tay người” của bọn Trung Cộng, tôi chợt nhớ vừa rồi tôi có nghe đài “Radio AM900 Houston,” ông Nguyễn Chính Kết phỏng vấn GS TS Mai Thanh Truyết (TS MTT), nhà môi trường học Mỹ, về đề tài “Dịch Corona Virus Wuhan.”  Trong cuộc phỏng vấn, TS Mai Thanh Truyết có đề cập đến tính gian manh của Trung Cộng. Khi dịch Vũ Hán bắt đầu hoành hành, chính quyền cộng sản Trung Quốc đã tìm cách che đậy, chúng “bưng bít thông tin cũng như mua chuộc tổ chức y tế thế giới – WHO nhằm công bố hạn chế mức độ nguy hiểm của virus corona,” lời TS MTT. Chúng ém nhẹm đến khi người chết hàng loạt không thể nào che dấu được nữa mới bắt đầu lộ ra, thì người dân của chúng, những người nhiễm bệnh từ Vũ Hán sau khi về quê ăn Tết Nguyên Đán đã tràn tỏa đi lây lan khắp thế giới. Cũng theo sự khám phá của TS MTT, thì đây là thuyết âm mưu của Trung Cộng nhằm hãm hại Hoa Kỳ, vì loại virus này là vũ khí sinh học mà lâu nay họ nghiên cứu tại một nhà máy sinh học ở Vũ Hán. Ông Dany Shoham, một cựu nhân viên tình báo quân sự người Israel, chuyên gia vũ khí sinh học, đã đưa ra nhận định trong bài phỏng vấn với tờ Washington Times sau khi chính quyền Trung Cộng công bố bệnh dịch, rằng coronavirus có thể đã xuất phát từ một phòng thí nghiệm ở Vũ Hán, thậm chí có liên quan đến các chương trình nghiên cứu vũ khí sinh học của Tàu Cộng. TS MTT cho biết.
Điều này có lẽ đúng, vì chính quyền Trung Cộng có tật giật mình, đã nổi điên khi bị ai “chỉ danh” nguồn gốc của virus. Mới đầu, các chuyên gia y tế Trung Cộng gọi “Pneumonia Wuhan” rồi có lẽ được lệnh trên, họ thay đổi vòng vòng, và sau cùng Trung Cộng nhờ WHO đổi thành COVID-19.  Nên khi ngoại trưởng Mỹ Mike Pompeo gọi Virus Vũ Hán (Wuhan Virus) hoặc TT Mỹ Donald Trump dùng chữ “Vi Khuẩn Tàu” (China Virus) thì họ lồng lộng lên la ó phản đối.
Sự gian manh của Trung Cộng đâu phải chỉ có bấy nhiêu. TS Mai Thanh Truyết còn tìm ra, họ có chiêu trò che mắt thế giới, báo cáo “ma” về việc đã chận đứng được bệnh dịch. Trong khi những nước bị lây lan, đang hoảng loạn tìm cách ngăn chặn mà con số nạn nhân cứ tăng lên vùn vụt một cách chóng mặt, thì bên Trung Cộng, “quốc mẫu” sản sinh ra Virus Vũ Hán lại được thông báo là đã ngăn chặn hoàn toàn.  Các công ty ở Trung Quốc ở Chiếc Giang và Bắc Kinh giả bộ tạo ra như đang hoạt động, “Tìm cách gian lận bằng cách làm cho điện sáng, máy chạy cả ngày dù không có người, hoặc mở đèn và điều hòa không khí cả ngày dù trong các văn phòng không người, và ngoài đường vẫn không thấy một bóng người hay xe cộ qua lại.” (TS MTT)
Nhưng nếu quả thực Trung Cộng chặn đứng được dịch bệnh, thì điều này cho thấy, họ đã chuẩn bị kỹ, đã chế tạo thuốc đặc trị cho Virus Vũ Hán trước khi phát tán ra, và như vậy là họ đã có ý định dã man: Giết chết bớt một số dân vì nạn nhân mãn, kèm theo là cho gieo rắc lây lan, giết hại người trên hoàn cầu. Và nếu quả thực vậy, thì những kẻ ác gian này tất sẽ bị quả báo.
Nhưng không biết đến khi nào bọn chúng mới bị quả báo đây? Chắc sớm thôi! TS Mai Thanh Truyết có kể trong cuộc phỏng vấn, là nhà khí tượng học người Mỹ tên Lorenz Edward Norton vào năm 1970 “đã từng diễn giải về hệ thống thời tiết rằng con bướm đập cánh ở Brazil có thể gây ra cơn bão lớn ở Texas. Hiện nay, tình trạng bùng phát và lây lan của dịch bệnh ‘viêm phổi ở Vũ Hán’ cũng đang phản ánh dạng ‘hiệu ứng cánh bướm’ này: Một bệnh dịch, kéo theo khủng hoảng kinh tế, gây bất ổn chính trị làm người dân phẫn nộ… có thể làm sụp đổ chế độ Đảng Cộng Sản Trung Hoa và làm thay đổi lịch sử của nước Tàu.”
Cũng nói đến chuyện quả báo, không phải khoa học như TS MTT, mà là về tâm linh. Chị Dung bạn thân tôi từ Ohio tin rằng “quả báo” đang xảy ra, bọn Trung Cộng đang bắt đầu trả nghiệp ác. Chị kể, dạo này có nhiều tin rầm rộ trên mạng toàn cầu, người ta nhắc lại những câu Sấm Trạng Trình, các nhà tiên tri, các “dị nhân” đều tiên đoán năm nay 2020 là năm khởi đầu cho ngày tàn của bọn cộng sản Trung Cộng và các đảng đàn em trên thế giới, để cho nhân loại được hưởng thái bình. Mỗi lần bà ấy gọi là tôi được nghe thêm vài câu Sấm Trạng Trình bà mới học từ trên YouTube. Nào là ngài Trạng từng nói, “Nhà cha cửa đóng then cài,” chỉ rõ hiện giờ nhà cha…nhà mẹ gì cũng đóng cửa hết! Rồi đến “Chuột nọ lăm le mong cản tổ,” là năm nay đúng năm Canh Tý và trận đại dịch bắt đầu khắp hoàn cầu nên chuột đã “cản tổ” đóng cửa hết, không cho nước nào đến nước nào! Rồi thì là “Can qua tứ xứ loạn đao binh” cũng …đúng luôn, vì hiện tại trên thế giới bốn biển (tứ xứ) đang loạn cào cào, lớp thì lo chống “giặc dịch” Vũ Hán do Trung Cộng truyền sang, lớp lo chống bọn bành trướng Bắc Kinh lấn đất giành biển, chống sản xuất thuốc giả, hàng giả, bán giá rẻ mạc để chiếm lĩnh thị trường thế giới v.v…
Có điều này khá thú vị, một trong những vị “thần cơ diệu toán” mà chị Dung nói, lại là một ông  chủ kiêm tổng giám đốc một hảng tiện ở California. Chị Dung tận tiểu bang Ohio lại hỏi chuyện về ông Ngô Tuấn Kiệt chủ dãy núi Thiên Long Sơn ở thành phố Milpitas, California, mà tôi dân Cali lại chưa hề biết tới, vì tôi mới dọn về đây chưa lâu.  Xem cái YouTube PhoBolsaTV chị gửi, tôi mới biết về doanh nhân triệu phú gốc Việt này, là chủ hảng tiện rất thành công KNT, INC ở Bắc Cali.  Song song với việc điều hành hảng tiện của mình, triệu phú Ngô Tuấn Kiệt đã mua dãy núi đẹp như cảnh Tiên, rộng đến 360 Acre và lập thành Công Viên Tâm Linh vô cùng độc đáo. Nhiều bức tượng các anh hùng, danh nhân Việt Nam được xây dựng thật trang nghiêm trên núi, như tượng đức Phật Hoàng Trần Nhân Tông, tượng Lạc Long Quân và bà Âu Cơ, đức Trần Hưng Đạo, Lê Văn Duyệt, Nguyễn Trung Trực, Phật Thầy Tây An, v.v… tất cả các bức tượng đều được gắn bản ghi chú, giải thích rõ ràng bằng tiếng Anh và tiếng Việt về lịch sử của từng vị.
Theo lời Ngô Tuấn Kiệt trả lời phỏng vấn của PhoBolsaTV, thì mục đích ông lập nên Công Viên Tâm Linh này để “bảo tồn Văn Hóa Việt Nam nơi hải ngoại, để người Việt và các thế hệ sau này luôn nhớ về cội nguồn, và cho người nước ngoài biết được Việt Nam mình có một nền văn hóa rất vững vàng, một dân tộc quật cường không thua gì người Do Thái.” Mỗi cuối tuần, vợ chồng ông Kiệt đều đưa con cái lên Thiên Long Sơn, lo chuẩn bị thức ăn đãi những bữa cơm chay miễn phí cho hàng trăm, có khi hàng nghìn khách du lịch đến thăm viếng, cầu nguyện, và cầu xin may mắn trong những dịp lễ, Tết, vì có nhiều lời đồn nơi này “Rất linh thiêng cầu gì được nấy.”
Đặc biệt, dường như ông Kiệt có sự nhạy bén thiên phú về tâm linh, và sự tiên đoán độc đáo của ông về tương lai thế giới, Trung Cộng, và Việt Nam. Trong cái video năm 2018, ông Kiệt đã khuyên mọi người nên chuẩn bị dự trử thức ăn nước uống cho đầy đủ vì vài năm sắp tới sẽ có nhiều diễn biến kinh hoàng khắp thế giới.  Những lời ông tiên đoán về năm 2020 đến nay tôi mới được nghe, nghe mà dựng cả tóc gáy, là ông kêu gọi mọi người chuẩn bị đầy đủ thức ăn, nước uống trong nhà, vì sắp tới vào năm 2020 sẽ có tai ách lớn xảy ra. “Mọi người hãy nghe tôi đi, nếu dự trử đồ ăn thức uống từ nay cho đến năm 2020 mà không dùng hết thì hãy đem tới đây, tôi bảo đảm sẽ trả tiền lại đầy đủ cho quý vị!” Ông Kiệt còn tiên đoán, trong tương lai sắp tới cộng sản Trung Quốc và Việt Nam đều sẽ bị thay đổi, sẽ được thay thế bằng những vị Minh Quân, và nhân loại sẽ được hưởng thái bình.
Dù không biết những tiên đoán trên có đúng hay không, nhưng tôi đã nghĩ đến chúng trong lúc này, cái lúc mà khắp nơi đang căng thẳng về đại dịch, thì tôi cứ tạm hy vọng, tạm gạt mình tin để được nhẹ lòng. Giờ đã quá nửa đêm, bên ngoài vẫn còn mưa rơi, tiếng gió vẫn hun hút, không khí lạnh vẫn tiếp tục len vào, nhưng trong lòng tôi đang nhen nhúm một chút ấm áp. Xin nguyện cầu cho những tiên đoán trên trở thành sự thật. Và nhất là, xin nguyện cầu cho cơn đại dịch Virus Vũ Hán sớm chấm dứt, trả lại sự bình yên, hạnh phúc cho Hoa Kỳ và nhân loại trên khắp hành tinh.

Phương Hoa – Đêm cuối Tháng Ba 2020




Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2020

THƠ MỪNG CHỊ MINH NGUYỆT TRỞ LẠI DIỄN ĐÀN

CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN VỚI MỘC HOA VIÊN






MỪNG CHỊ MINH NGUYỆT TRỞ LẠI 
(Tặng chị yêu)

Đón mừng MINH NGUYỆT lại
lên tàu
Thư chị viết làm dạ nhói đau
Lời lẽ ngọt ngào, ôi cảm động!
Ý tâm dào dạt, thật thương sao!
Tánh danh bè bạn, nêu đầy đủ
Tên tuổi Email, chẳng sót nào!
Thắm đượm nghĩa tình đầy chất ngất            
Đôi hàng chúc tỷ THỌ tăng cao

Phương Hoa - Apr 24th 2020


MỪNG CHỊ MINH NGUYỆT TRỞ LẠI
(họa)

Chị mới vừa lên kịp chuyến tầu
Ngồi cùng tỷ muội, hết buồn đau
Đường dài, vũng lội đều hay hả?
Sông rộng, nơi sâu dễ biết sao !
Cây đuốc sáng soi không trật chứ ?
Sao mai chiếu rọi có sai nào !
Vui mừng đón chị yêu về tới
Cảm tạ ơn trời chót vót cao


ThanhHoà



THƯƠNG YÊU CHỊ MINH NGUYỆT

Nhận điện thư của chị 
Sau bao tuần ngóng trông 
Chị nói:  hằng yêu quý 
Nhóm "Minh Châu Trời Đông"  

Chúng em đầy xúc cảm   
Trước tình thương bao la 
Tên mỗi em chị viết 
Không bao giờ lìa xa   

Tâm thể nay ổn định
Sức khỏe chị tốt hơn 
Chúng em mừng vô kể 
Tạ Ơn Trời ! Tạ Ơn ! 

Chị ơi ! Chị Minh Nguyệt 
Người chị cả dấu yêu 
Xin trời ban muôn phúc 
Phúc lộc, phúc thọ nhiều

Chúng em ghi tâm thức 
Trong tim mãi đậm sâu 
Hình ảnh chị Minh Nguyệt
Đẹp quý hơn ngọc châu.


Chúc Anh


CHUYẾN TÀU TAO NGỘ
(Thương tặng chị Minh Nguyệt)


Đọc thư chị mới vừa trao
Trước tiên “Kính gửi...” ôi chao nặng tình
Viết chung hai nhóm gia đình 
Minh Châu, Gái Việt chúng mình lắng nghe
Trải bao sóng gió não nề!
Bởi thân mắc bệnh... trời che vượt  rồi
Bạn hiền đến cõi xa xôi
Thương người tấc dạ bồi hồi lắm thay!
Âm thầm nín lặng mỗi ngày
Thế nên trăm họ chẳng hay biết gì?
Ơi người xin chớ nghĩ chi!
Tấm lòng quảng đại yêu vì chúng em
Mấy lời chị kể chợt thèm
Vòng tay trìu mến giọng êm câu hò
Chép đầy tên gọi vẫn lo
Ngọt ngào khẽ nhắn thăm dò hỏi han
Lòng ai tình cảm ngập tràn
Thứ tha, độ lượng, sẻ san lắm điều
Vé nào quá hạn đừng nêu
CHUYẾN TÀU TAO NGỘ em yêu mãi chờ
Trời Đông chẳng thấy bơ vơ
Cả Cô Gái Việt đâu ngờ phải hôn?

Như Thu
04/25/2020


MỪNG CHỊ MINH NGUYỆT KHỎI BỆNH

Minh Nguyệt trời ban nét mỹ miều 
Hoa  vời , ngọc thốt dịu dàng yêu 
Đàn em hậu sĩ luôn nhường kính 
Chị cả đầu đàn chẳng tự kiêu 
Khập khểnh bao ngày ngờ xác gục 
Phều phào lắm tháng tưởng hồn xiêu 
Nay bừng nắng Hạ người tươi tỉnh 
Hội nữ mừng vui nói lắm điều 

                    Minh Thuý 
              Tháng 4/25/2020























VĂN THƠ và VĂN BÚT - ĐÓN NHÀ VĂN HỒNG THỦY, CHỦ TỊCH VĂN BÚT VNHN VĐBHK

  VĂN THƠ và VĂN BÚT Phương Hoa Chiều Hội Ngộ Cảm Tác    ( Tam khúc liên châu )   Chiều Bắc Cali nắng dịu dàng Mây trời vẹt lối ...